CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Đợi Em Nói Yêu Anh


Phan_13

"Nhóc con, mấy trò như này không phải muốn chơi là chơi đâu. Đứng đó xem không thì đi về với mẹ đi"

Cô bé trong trí nhớ của anh, có lẽ là một đứa trẻ hiếu thắng và cao ngạo, không biết là không tự lượng sức mình hay thực sự cố chấp, nghe thấy mấy người nói như vậy chỉ bình tĩnh ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn anh, chậm rãi lặp lại câu nói đó một lần

"Anh dạy tôi chơi"

Anh lắc đầu. Đây quả thực không phải trò chơi dành cho trẻ con. Hơn nữa, anh không dạy ai chơi bóng bao giờ.

"Tại sao, anh khinh thường tôi?"

Nhìn một đôi mắt to tròn hướng anh chất vấn, không hiểu sao anh lại cảm thấy muốn cười, mới bất giác mà nói một câu

"Nếu như nhóc có thể đứng từ kia mà ném vào rổ, tôi sẽ đồng ý"

Cô bé nghe như vậy, nhìn vị trí anh vừa chỉ một lúc, lại nhìn anh, môi mím lại, vẻ mặt quật cường, ánh mắt lấp lánh những tia sáng không rõ. Đó cũng là lần đầu tiên, anh chợt cảm thấy, ánh mắt của cô bé đó, thực sự rất đẹp.

"Tôi nhất định sẽ làm được"

Cô nói

"Tôi chờ em"

Anh đáp lại, trong ánh mắt kinh ngạc của mấy người bạn ở đó. Dạ Thần chợt nghĩ, có lẽ đó là lần đầu tiên anh mở miệng nói đợi một người, hơn nữa còn là một người xa lạ anh chưa từng gặp, à không, nói đúng hơn là một con nhóc chưa lớn mới đúng, một con nhóc có đôi mắt thật đẹp. Cuối cùng thì, anh cũng đợi được, đợi cô ném quả bóng đầu tiên vào rổ, cô của lúc đó, hướng anh nở nụ cười ngọt ngào, giống như khẳng định, lại giống như một đứa trẻ con muốn nhận được lời khen. Còn anh của lúc đó, một người vốn dĩ lạnh nhạt vô tình, lại không nhịn được mà nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, nở nụ cười ôn nhu từ trước đến giờ chưa bao giờ có. Từ ngày đó, cô gọi anh một tiếng " Thầy", còn cô, chính thức trở thành một học trò nhỏ của anh. Cô không biết về anh nhiều, ngoài việc tên anh có một chữ Thần, cái gì anh cũng không nói. Anh biết về cô càng ít hơn, cũng như vậy, không gì ngoài tên của cô. Chỉ là, thật kì diệu khi hai người cứ ở bên nhau như vậy, anh dạy cô chơi bóng rổ, cô học tập rất nhanh, mỗi lần học xong lại cùng anh đầu một trận, càng ngày càng gắn bó, cũng càng ngày càng thân thiết. Anh thích nhìn thấy cô cười, mỗi khi cười đôi mắt đẹp khẽ cong cong như ánh trăng non, nhiều lúc khiến cho anh nhìn đến thất thần. Cô có lẽ thích được anh cõng trên lưng, lúc nào có cơ hội cũng sẽ nhảy lên lưng bắt anh cõng. Anh thích nói chuyện với cô, chỉ đơn giản, tiếng cười trong trẻo của cô khiến cho anh bình tâm lại, quên đi muộn phiền, cũng quên hết mọi âu lo. Có lẽ từ khi đã thân thiết, cũng có lẽ từ sớm hơn, anh không biết tự lúc nào đã bị cô mê hoặc, ngày ngày muốn cô ở bên anh, muốn nhìn thấy cô cười, muốn dịu dàng xoa đầu của cô, muốn cứ như vậy cưng chiều cô hết mực. Cô có lẽ không nhận ra, vẫn như hồn nhiên ngây thơ như vậy. Đến bây giờ, có lẽ cô vẫn không biết...

Khoảng thời gian đó, để được ở bên cô, anh phải gác bỏ hết công việc sang một bên...

Khoảng thời gian đó, để được ở bên cô, anh phải xử lý mọi chuyện cá nhân qua điện thoại...

Khoảng thời gian đó, ở bên cô, anh cảm thấy bản thân mình ngày một thay đổi...

Biết cười, biết bao dung, biết dịu dàng, cũng biết suy nghĩ cho người khác...

Nhưng mà, tất cả những kỉ niệm đó, nếu như cô không còn nhớ nữa.......

"Nhiên... rốt cuộc em đang ở đâu"

Đáp lại anh chỉ là tiếng gió heo hút nhẹ nhàng thổi qua khiến cho tâm tư trùng xuống, chỉ là, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, anh bất chợt nghe thấy một tiếng nói ngay sau lưng, nhỏ như vậy, nhẹ như vậy, giống như thầm thì, lại giống như một tiếng thở dài không thể kìm nén

"Thầy"

Ấy vậy, một tiếng nói khẽ khàng như thế lại trong phút chốc khiến cho bản thân anh sung sướng đến tột độ, vội vã quay người lại. Cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc gần ngay trước mắt, anh vẫn có cảm giác như không thật, theo bản năng muốn tiến lại gần để chặm vào cô lại bị cô lùi về sau một bước tránh thoát. Một động tác nho nhỏ của cô chứng tỏ sự hiện hữu chân thật, đồng thời lại khiến cho nội tâm anh bất chợt đau nhói. Không phải. Cô ttong quá khứ không bao giờ trốn tránh anh như vậy

"Nhiên"

Anh thủ thỉ. Cô trầm mặc không nói một câu. Ánh mắt cô nhìn anh trong một thoáng lại cúi gằm mặt xuống, tràn ngập những cảm xúc phức tạp

"Nhiên"

"Anh nói sẽ đi một năm"

Giọng nói quen thuộc rốt cuộc vang lên, không còn chút non nớt của ngày xưa mà trong trẻo như chuông bạc, lại khàn khàn giống như pha chút nghẹn ngào xúc động không thể kìm nén

"Anh còn nói sẽ về sớm"

Anh rốt cuộc không nhịn được nữa, kéo cô vào lòng ôm thật chặt. Lần này thì cô không tránh nữa, để mặc cho anh ôm như vậy, bên khóe mắt một giọt lệ chảy ra.

Anh siết chặt hai vòng tay lại, cằm tựa ở trên vai cô, ở bên tai khẽ thì thầm một câu

"Anh về rồi. Nhiên... anh đã trở về rồi. Xin lỗi em. Anh đã trở về rồi. Nhiên...."

Bọn họ đắm chìm trong cảm xúc của riêng mình, không biết rằng, trong lúc đó, có một người con trai đứng ở phía xa, hai bàn tay nắm chặt lại, ánh mắt tối sầm.... ...... .......

Lời tác giả: haiza tạo ra nhiều soái ca quá làm chi giờ thì dằn vặt đủ đường ahh

Chương 33: Anh Theo Dõi Em ?

Nàng nào hóng truyện vào điểm danh nào, cho ta chút động lực viết đi ahhh :think:

Cảm ơn @hueyeuthuong và maicuc nhé đã luôn ủng hộ m, chương này và chương sau m viết tặng hai bạn nha :bighug:

"Em uống đi"

"Cảm ơn anh"

Lâm Vũ nhìn cốc cà phê ngay trước mắt mỉm cười rồi tiếp nhận, đưa lên miệng uống một ngụm nhỏ. Cà phê màu nâu sữa chỉ được đựng trong một chiếc cốc nhựa trắng đơn giản, hương vị lại cực kì đậm đà, ngọt đắng vừa phải, hương cà phê ngọt ngào thoang thoảng qua chóp mũi, một làn khói nhẹ từ chiếc cốc cà phê bốc lên cao càng khiến cho gương mặt cô có chút mờ ảo. Dạ Thần ngồi ngay bên cạnh cô, cũng cầm cốc cà phê trong tay nhưng không uống, trong thoáng chốc lại không biết phải mở miệng nói gì

"Anh mua ở đâu vậy"

Cô hỏi

"Ở cửa hàng cà phê đầu ngõ chúng ta vẫn thường mua. Không ngờ nhiều năm như vậy rồi mà cửa hàng ấy vẫn còn bán loại cà phê này"

Anh mỉm cười, đáp lời, ánh mắt thoáng niềm vui khi nhắc đến những kỉ niệm xưa. Còn cô nghe như vậy, tay bất giác xoay tròn cốc cà phê, hơi ấm truyền qua lòng bàn tay, cũng truyền thẳng đến nội tâm đang có chút rối loạn

"Đúng là vẫn còn bán.."

Ngập ngừng một chút, cô nói tiếp

"Chỉ là hương vị không còn như xưa nữa"

Nói đến đây thì ngừng hẳn, cốc cà phê vẫn xoay tròn trong tay đã có chút nguội. Anh vì lời nói của cô mà có chút sững sờ, không khí cũng vì thế mà trở nên ngượng ngùng trầm mặc. Cô cũng không phải cố tình nói như thế, mà nhiều năm như vậy, tất cả mọi thứ đều đã thay đổi, đó là điều tất nhiên không thể tránh khỏi, cô không còn là cô bé của ngày xưa nữa, một cô bé không ngừng coi anh như thần tượng, như một người thầy, một người anh, một người tri kỉ và cả... một người để cô thương nhớ hằng đêm. Còn anh, có lẽ cũng đã như vậy thay đổi ... .....

Mối tình đầu của cô.....

"Em.... có ổn không".

Giọng nói của anh chậm rãi, có chút ngập ngừng, thậm chí còn pha chút day dứt. Cô cười nhẹ, sao lại phải day dứt chứ, anh đâu làm gì sai. Cô không muốn căng thẳng như thế, cả quá khứ và trong hiện tại, vô vẫn coi anh là một người bạn tốt, một người tri kỉ, mà đương nhiên, giữa bạn bè với nhau, không cần thiết sử dụng đến giọng điệu như thế

"Em vẫn ổn"

Cô thoải mái cười, tất nhiên là vẫn ổn, ăn tốt, ngủ tốt, có anh hai, có ba, có bạn bè bên cạnh. Mặc dù trong một năm đầu, nỗi nhớ về anh vẫn không thể nguôi ngoai

"Em sống rất tốt"

Giống như sợ anh không tin, cô bổ sung thêm, tâm trạng thông thoáng, nụ cười cũng rực rỡ trên môi

"Như vậy, còn vụ tìn đồn đó?"

"Tin đồn?"

Mất một lúc mới nhớ ra anh đang nói đến chuyện gì, cô không khỏi "À" lên một tiếng, uống thêm một ngụm cà phê đã lạnh mới thong thả trả lời

"Vụ đó hả, em đã giải quyết tốt lắm. Không có vấn đề gì đâu. Anh còn không biết em là loại người như thế nào sao, mấy chuyện như vậy sao có thể khiến cho em có chuyện gì được chứ"

Cô lại cười, dường như ngày hôm nay cô cười hơi nhiều, chỉ là trong lòng cũng rất ngạc nhiên, anh ấy như vậy mà tìm hiểu của về chuyện của cô. Dạ Thần cũng cười, anh đương nhiên biết cô không phải loại con gái yếu đuối chỉ biết khóc lóc phó mặc cho số phận, anh đương nhiên biết, vì căn bản, chính sự mạnh mẽ kiên cường của cô mới có thể thu hút anh đến thế, từng ngày khiến cho anh trầm mê. Nghĩ là thế, nhưng mà, nội tâm lại không thể nhịn được vì cô lo lắng, lại vì cô mà thêm đau lòng.

"Anh xin lỗi"

"Anh có ổn không"

Hai người đồng loạt mở miệng, hai câu nói lại khác nhau. Lời xin lỗi của anh khiến cho cô sững sờ, lại khiến cho cô bất giác thở dài

"Anh xin lỗi"

Dạ Thần lặp lại.

"Anh không cần nói xin lỗi em. Hơn nữa, khônh phải bây giờ anh đã trở về rồi sao"

Cô đưa tay còn lại ra trước mặt anh, thoải mái cười cười, hai mắt cong cong như hình trăng non, ánh mắt sáng lấp lánh

"Chúng ta vẫn là bạn. Là bạn thì không phải khách khí như thế"

"Là bạn sao..?"

Anh thầm thì.

"Phải, là bạn. Haiza, lâu lắm anh mới trở về như vậy,em mời anh đi ăn món ngon"

Cô không còn gọi anh là thầy nữa, cũng không có hỏi anh lý do tại sao lại nhiều năm như vậy mới trở về. Dạ Thần chợt cảm thấy, có thể cô còn trách anh, hoặc cũng có thể cô đã không còn quan tâm đến chuyện đó thực sự, dù rằng nghiêng về phía sau nhiều hơn. Là bạn sao? Có lẽ bắt đầu từ bạn cũng tốt lắm, dù sao nhiều năm như vậy, anh hoàn toàn bị cách ly với bên ngoài, cũng không biết cuộc sống của cô trong từng ấy năm như thế nào. Lần này, anh phải hảo hảo tìm hiểu thật tốt. Nghĩ như vậy, anh cũng thoải mái đưa tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, gương mặt điển trai sáng lạn, gật gật đầu

"Được"

Hai người vừa định đứng dậy, điện thoại trong túi áo của cô bỗng chốc reo lên, nhìn thấy tên người gọi đến, ánh mắt cô không khỏi nhu hòa như nước, khóe môi bất giác mỉm cười

"Nhiên nhi, lâu như vậy không có trở về nhà, quên lão già này rồi sao?"

Giọng nói già nua ấm áp từ trong điện thoại truyền ra, pha theo chút giọng điệu ủy khuất khiến cho cô bật cười. Nhắc mới nhớ, dạo này bận rộn công việc như vậy, cô vẫn đến bệnh viện thường xuyên, lại không có đến thăm ba nuôi

"Ba, sao lại nói như vậy chứ"

"Như vậy, tối về ăn một bữa cơm đi. Ta gọi cả anh hai của con rồi"

"Tối nay sao ạ..."

Lâm Vũ quay ra nhìn Dạ Thần cũng đang nghi hoặc nhìn mình, nói vào trong điện thoại một tiếng "Dạ" rồi cụp máy, quay lại có chút áy náy nói với anh

"Ba nuôi của em gọi, ông nói tối sang ăn cơm. Như vậy...."

"Không sao, em cứ đi đi. Cho anh số điện thoại của em, có gì anh sẽ liên lạc sau"

Lâm Vũ gật đầu, hai người trao đổi số điện thoại rồi Lâm Vũ mới rời đi, chỉ là khi cô hỏi số điện thoại mới của anh, anh lại chỉ nói một câu "Anh vẫn dùng số cũ" khiến cho cô giật mình, rõ ràng bao nhiêu năm trước cô đã từng gọi mà không thấy ai nghe máy, cô mới vô tình nghĩ rằng anh đã đổi sang số khác, phương tiện liên lạc duy nhất của hai người cũng cứ thế mất đi. Sau khi ngạc nhiên một chút lại là cười khổ, vấn đề đó, bây giờ có còn quan trọng nữa đâu?

...

"Bác Hà, ba đâu rồi, với cả anh hai nữa, đã về chưa"

Bác Hà nhìn thấy Lâm Vũ thì cười đến sáng lạn, thân thiết kéo tay cô vào bên trong, vừa cười vừa nói

"Cô chủ, lão gia với cậu chủ vẫn chưa về. Cô lên phòng trước đi, khi nào lão gia về tôi sẽ gọi xuống. Còn nữa, hôm nay lão gia còn dặn tôi nấu mấy món mà cô thích ăn nhất đó"

Lâm Vũ cũng không từ chối, cười cười gật đầu rồi bước lên phòng. Cô cũng phải kiểm tra lại chuyện diễn đàn một chút, cô không tin là Diệp Tuyền ở phía kia không có chút phản ứng nào cả. Vừa mở máy tính ra, truy cập vào trang web đã thấy có tín hiệu xâm nhập từ một địa chỉ ip lạ. Ha, xem ra vẫn chưa từ bỏ ý định xóa bài đăng đó đi sao? Cũng phải thôi, nếu như bài đăng đó vẫn còn tồn tại, thêm một người biết, thêm một người bình luận, vụ việc này sẽ chẳng bao giờ chìm xuống. Mặc dù rằng hiệu quả đã đạt được như cô mong muốn như ban đầu, nhưng mà, nếu như Diệp Tuyền kia càng muốn xóa, cô lại càng muốn giữ lại. Đang xem xét một chút lại bất chợt thấy yêu cầu đăng nhập từ địa chỉ lạ kia, cả màn hình bất chợt tự động điều khiển. Lâm Vũ không khỏi cười một tiếng, cũng thật là đúng lúc a, không lẽ lại trùng hợp như vậy, lúc tìm thì không tới, lúc không tìm thì đột ngột tới. Lâm Vũ đặt mười ngón tay lên bàn phím, bàn tay như bay múa, ánh mắt không rời khỏi màn hình. Muốn xóa đi phải không, như vậy cô liền xóa hết những bài đăng trước kia chuyển thành bài đăng gần đây nhất. Khoan đã, địa chỉ ip này..... Ha, lần này lại nhờ đến hacker của nước ngoài sao, đúng là có chút đầu tư đấy nhỉ. Mười ngón tay tiếp tục gõ xuống, hai hàng lông mày lại càng ngày càng nhíu chặt lại. Cao thủ. Từ cách người này xử lí dữ liệu, chắc chắn không phải là mấy tên hacker nghiệp dư. Đôi môi không khỏi khẽ nhếch lên, trong mắt không có chút lo lắng, có chăng chỉ là sự thú vị khi tìm thấy một đối thủ mạnh. Hai mắt của cô vẫn dán chặt vào màn hình, mười ngón tay không ngừng hoạt động, hai bên giằng co. Cho đến khi trên trán cô xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng nhẹ, Lâm Vũ mới nhẹ nhàng thở ra, nở nụ cười thỏa mãn. Cuối cũng thì cũng giải quyết xong tên kia, chắc hẳn hắn đang tức giận lắm đây. Tuy nhiên, đấu qua đấu lại như vậy, nhìn thì đơn giản lại cực kì mệt mỏi, những hàng chữ chi chít trên màn hình máy tính, cho đến khi cô gõ thêm vài phím mới trở lại màn hình như ban đầu. Lâm Vũ bất giác vươn hai tay lên cao, hai bàn tay đan ngược vào nhau, chớp chớp đôi mắt mệt mỏi lại chợt phát hiện Trình Hạo đứng ở đằng sau cô từ lúc nào. Cô không khỏi giật mình thốt lên

"Anh vào từ lúc nào vậy"

"Anh vào từ lâu rồi, thấy em đang bận nên không mở miệng làm phiền"

Trình Hạo đáp, ánh mắt đảo qua màn hình máy tính vẫn còn bật sáng. Lâm Vũ nghe như vậy chỉ biết "À" một tiếng, nhớ đến chuyện gì đó mà khuôn mặt đột nhiên nóng bừng, đôi môi mím lại, ngượng ngùng không biết nói gì thêm. Kì lạ là, Trình Hạo dường như không để ý đến điều đó, anh chỉ nói thêm một câu

"Xuống ăn cơm thôi, ba đang đợi"

Rồi ngay lập tức bỏ ra ngoài, để lại một bóng lưng cao lớn có chút lạnh lùng. Lâm Vũ không khỏi nhíu mày lần nữa, anh hai hôm nay, hình như có gì đó khang khác với mọi khi, nhưng mà khác ở chỗ nào, cô lại không rõ.

Quanh bàn ăn chỉ có ba người, trên bàn lại có không biết bao nhiêu món ngon, đúng như bác Hà nói, tất cả đều là những món ăn mà cô thích. Chỉ là, rõ ràng không khí trên bàn ăn hôm nay hết sức kì lạ. Trình Mục thì không phải nói, lâu như vậy không được gặp Lâm Vũ, cực kì vui vẻ trò chuyện với cô, hỏi hết từ chuyện này đến chuyện khác, mà Lâm Vũ cũng nhiệt tình trả lời, không ngừng gắp thức ăn cho ông. Điều kì lạ nhất chính là thái độ của Trình Hạo, người vốn mỗi khi dùng cơm, sẽ đều vui vẻ nhìn cô dịu dàng, gắp vào bát cô những món cô thích ăn nhất, ngày hôm nay lại chỉ im lặng ngồi ăn đồ của mình, thi thoảng đáp lại ba nuôi một tiếng, quan trọng nhất là không đánh mắt nhìn cô lấy một lần, chính xác là chỉ một ánh mắt cũng không có. Thái độ này của anh khiến cho cô nghi hoặc, hơn hết lại cực kì bức bối khó chịu. Khuôn mặt lạnh tanh đó là sao vậy, giống như có ai đó nợ anh cái gì vậy. Hơn nữa, nếu như muốn ngượng ngùng, cô mới phải là người ngượng ngùng mới đúng chứ? Còn cả chuyện của Diệp Tuyền hôm đó, cô còn chưa có hỏi anh đâu?

Mặc dù món ăn được nấu rất vừa miệng, Lâm Vũ lại vì thái độ của ai đó mà ăn không được ngon. Mãi cho đến khi bữa cơm kết thúc, Lâm Vũ cũng với Trình Mục nói chuyện thêm một lúc nữa thì cô đưa ông lên phòng nghỉ ngơi, dạo này sức khỏe của ông có vẻ kém đi một chút, rất dễ mệt mỏi. Lâm Vũ đem một dĩa hoa quả ra phòng khách ngồi gọt, nhìn thấy Trình Hạo giống như chăm chú xem ti vi, không để ý đến cô, lại không biết phải mở miệng như thế nào. Đang định mở miệng hỏi liền cảm thấy điện thoại trong túi rung lên, nhìn thoáng qua người gọi tới, lại nhìn thoáng qua Trình Hạo đang ngồi nói chuyện, môi mím lại, đứng dậy đi ra ngoài cửa mới bắt máy

"Em đây"

"Bây giờ sao...."

"Thôi được, đợi em một chút. Em tới liền.. Chỗ đó phải không... được"

"Em định đi đâu"

Vừa mới ngắt máy, quay sang đã thấy Trình Hạo đứng ngay bên cạnh, không khỏi giật mình một chút, một nửa khuôn mặt anh chìm trong bóng tối, giống như buồn bã, lại giống như tức giận

"Em ra ngoài với bạn một chút"

"Bạn?"

"Phải, một người bạn của em mới từ nước ngoài về"

"Em định đi gặp người đàn ông đó sao"

"Ý anh là sao"

"Hừ, còn không phải là người đàn ông mà chiều nay cùng em thân mật ôm ấp"

Giọng nói của anh giống như có chút chế giễu, Lâm Vũ thì giật mình bật thốt lên

"Anh theo dõi em"

Mặc dù không phải anh cố tình như vậy, anh lại giữ vẻ trầm mặc, nghiễm nhiên coi như thừa nhận. Lâm Vũ thấy anh không nói, nhớ đến thái độ của anh với cô, lại nhớ đến chuyện anh ôm hôn Diệp Tuyền bị cô nhìn thấy, không hiểu sao chẳng buồn giải thích, quay người muốn rời đi.

"Em còn muốn đi"

Anh nắm lấy cổ tay của cô, lực đạo mạnh mẽ giống như muốn đem cổ tay cô bẻ gãy

"Em đi đâu là chuyện của em, không cần anh quản"

Cô bị đau, tức giận hét lên một tiếng, muốn vùng khỏi tay anh. Anh thấy như vậy, không hiểu sao thấy một dòng máu nóng trào lên, không kịp suy nghĩ liền đẩy mạnh cô vào tường, một tay nắm lấy cổ tay của cô đặt lên trên đầu, một tay khác chống vào tường, giam cô vào trong khoảng không của riêng mình, không cho rời đi......

Chương 34: Cưỡng Hôn

Hai cổ tay bị nắm chặt đặt ở trên cao đầu, vòng tay của anh vây ở xung quanh, trong không gian chỉ tràn ngập hơi thở nam tính ấm áp quen thuộc. Lồng ngực của anh phập phồng ngay trước mắt, khuôn mặt tuấn mĩ gần sát , có vẻ như đang rất tức giận. Tức giận? Anh rốt cuộc tức giận gì chứ? Lưng bị đập vào tường có chút đau khiến cho Lâm Vũ càng thêm bực bội, cố gắng vùng vẫy hai cổ tay lại cảm thấy như bị gông xiềng xích chặt lại không tài nào tránh thoát

"Anh rốt cuộc muốn làm gì, thả em ra"

"Thả em, để em đi gặp tên đó, không đời nào"

"Anh đừng vô lý như vậy, anh ấy chỉ là bạn em thôi"

"Là bạn, là bạn mà ôm nhau lâu như thế"

Em không nhìn thấy không có nghĩa là anh cũng không nhìn thấy. Em rốt cuộc có biết, ánh mắt anh ta nhìn em cũng giống như anh nhìn em vậy, có bao nhiêu phần quyến luyến, lại có bao nhiều phần cố chấp muốn giữ em làm của riêng. Trình Hạo chỉ cảm thấy một lòng máu nóng bốc lên đỉnh đầu, một cơn tức giận không biết từ đâu dâng lên, thậm chí trong đó còn có cả một chút sợ hãi mà anh không muốn thừa nhận. Người đàn ông vừa gọi điện cho cô, anh biết, thực ra cũng không thể nói là biết, anh đã từng gặp anh ta một lần cõng tiểu Vũ về nhà, cô còn ở trên vai tên đó cười cười nói nói thực vui vẻ. Trong đầu của anh hiện tại chỉ quay đi quay lại một câu hỏi, người đã từng làm cô rung động, người đã từng yêu cô, liệu có phải là người đàn ông đó hay không? . Nếu như là như vậy, chẳng lẽ, bao nhiêu năm qua, cô ấy vẫn là một mực còn chờ anh ta trở về ? Suy nghĩ bất chợt nảy ra khiến cho Trình Hạo bất giác xiết chặt vòng tay lại, ánh mắt càng thêm tối sầm.

"Đó chỉ là do lâu ngày không gặp thôi. Còn nữa, anh có tư cách gì quản em, em ôm ai thì có làm sao chứ"

Anh thậm chí còn cùng người em ghét nhất ôm hôn, như vậy thì đã sao. Lúc đó, anh có nghĩ tới em hay không? Hai người đều mang trong mình những khúc mắc riêng, chỉ có một điểm chung là, tất cả đều khiến cho cả hai cảm thấy khó chịu và nghi ngờ lẫn nhau, cũng từ đó, tạo nên mâu thuẫn trong mối quan hệ của hai người.

"Bỏ em ra... bỏ em ra.....ưm ưm.."

Trình Hạo vì hai chữ "tư cách" của cô mà nổi điên, không suy nghĩ gì liền trực tiếp dùng miệng của mình che lại cái miệng nhỏ của cô, tránh để cho cô lại nói thêm câu gì đó khiến cho anh không kiềm chế được. Hai đôi môi dán chặt vào nhau, nụ hôn không dịu dàng như lần đầu tiên mà có chút thô bạo, nhiều hơn vẫn là ý muốn chiếm hữu mạnh mẽ. Tay của anh vẫn nắm lấy cổ tay của cô không buông, một chân của anh để xem vào giữa hai chân cô, tay còn lại đỡ đằng sau gáy của cô khiến cho cô không thể nào trốn tránh. Cảm nhận được sự thô bạo của anh, hai hàng răng của cô cắn chặt lại, ánh mắt quật cường không để cho anh công thành chiếm đất. Anh thấy được sự phản kháng của cô, không hiểu sao càng thêm bực bội, một tay bóp chặt lấy cằm của cô khiến cô bị đau, miệng khẽ mở ra. Nhân lúc này, đầu lưỡi của anh nhanh chóng đi vào, cuốn lấy cái lưỡi thơm tho đang trốn tránh của cô, cũng cô triền miên dây dưa. Nụ hôn của anh cuồng nhiệt lại mạnh mẽ, dần dần cướp đoạt đi không khí trong miệng khiến cô không tài nào thở nổi, toàn thân mềm nhũn. Chỉ là nụ hôn đó, giống như một liều thuốc an thần dần dần khiến anh bình tĩnh lại, lực đạo ở cổ tay cũng giảm bớt. Ngay lúc đầu, Lâm Vũ còn dùng sức phản kháng, nhưng càng về sau, cả người cô cứng ngắc giống như một pho tượng không có chút cảm xúc. Gò má của hai người chạm vào nhau, đột nhiên, một cảm giác mát lạnh ở gò má khiến cho anh giật mình, vội vã tách ra, hình ảnh ngay trước mắt lại khiến cho trái tim của anh bất chợt thắt chặt lại. Chỉ thấy bảo bối của anh, bảo bối mà anh hết mực cưng chiều lúc này hai mắt mở to, đỏ ngầu nhìn thẳng vào anh, ánh mắt bài xích, giống như ủy khuất, lại giống như muốn nói

"Anh không phải, anh không phải là người anh hai dịu dàng của tôi"

Một hàng lệ từ khóe mắt chảy ra, lướt qua gò má bé bỏng trắng nõn, qua cần cổ rồi nhỏ xuống đất, từng giọt, từng giọt giống như cứa vào trái tim của anh từng nhát một. Trình Hạo a Trình Hạo, mày rốt cuộc đang làm cái gì thế này. Đã từng hứa sẽ luôn yêu thương cô, đã từng thề sẽ không để ai làm cô phải buồn bã, vậy mà bây giờ, chính bản thân mày lại khiến cho cô ấy rơi lệ. Bàn tay của anh run run buông ra hai cổ tay nhỏ bé đã bị anh nắm đến đỏ lừ, cảm giác hối hận không ngừng xâm chiếm khiến khuôn mặt anh tái mét lại. Cả thân mình cô vẫn mềm nhũn, giống như quá đỗi bất ngờ, lại giống như bàng hoàng, từ từ ngồi xổm xuống mặt đất. Trình Hạo nhìn cô, lại nhìn hai bàn tay của mình, không chút do dự liền cho chính bản thân mình một quyền vào má phải, lực đạo mạnh đến mức khóe môi gần như bị rách, máu chảy ra. Lâm Vũ đang chìm trong cơn thẫn thờ, lại đột ngột bị hình ảnh trước mắt dọa sợ, không chút suy nghĩ liền chạy tới bắt lấy cảnh tay phải của anh đang chuẩn bị cho chính mình một quyền nữa. Anh không muốn làm đau cô, chỉ dùng sức tách mười ngón tay của cô ra, giọng nói mệt mỏi không có chút độ ấm

"Em đi đi. Là anh không đúng, không nên cấm em như vậy"

Cô thậm chí còn nghe thấy khi anh cúi đầu thấp xuống, tóc mái lòa xòa che khuất một phần khuôn mặt anh, giọng nói như thầm thì

"Em nói đúng... tư cách.. anh làm gì có tư cách gì chứ"

Anh không khỏi tự cười nhạo chính bản thân một lượt rồi cứ để mặc cô như vậy, chậm rãi quay lưng đi, một bên mặt sưng vù, anh lại chỉ dùng tay lau qua loa vệt máu ở khóe miệng. Lâm Vũ vội vã chạy theo ngăn anh lại, đưa tay chậm vào bên mặt bị thương của anh, ánh mắt lo lắng, vệt nước ở ngay khóe mắt vẫn chưa khô

"Anh làm sao vậy chứ, tại sao lại đánh mình như vậy. Mau để em xem"

Trình Hạo chỉ bình tĩnh gạt tay của cô ra, chậm rãi nói

"Em đi đi. Anh không sao đâu"

Nhìn thấy đôi mắt cô đỏ hoe giống như sắp khóc, một ngón tay của anh lau đi vệt nước mắt còn sót lại trên gò má, giọng nói dịu dàng quen thuộc lại vang lên

"Chuyện lúc nãy, anh xin lỗi. Em hãy quên hết đi. Còn nữa... đừng khóc"

Đừng khóc

Anh......sẽ đau lòng

Anh gạt tay của cô ra, muốn đi, cô lại cố chấp ôm lấy eo của anh, giọng nói như nức nở

"Em không đi. Em không đi nữa. Em không đi nữa"

Lâm Vũ không biết bản thân mình rốt cuộc làm sao nữa, nước mắt không nhịn được cứ thế chảy ra, dù cô có nhắm chặt mắt cũng không ngăn lại được. Cô không hiểu, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, tại sao quan hệ của hai người lại đột ngột trở nên như vậy chứ, không phải lúc trước vẫn còn rất tốt sao. Hai vòng tay của cô siết chặt lại. Không hiểu sao cô có cảm giác, nếu như cô buông tay ra, anh sẽ đi thật, sẽ rời khỏi cô thật, nếu như vậy, lúc đó, cô phải làm sao? Nước mắt của cô thấm đẫm gò má, làm ướt một mảng áo sơ mi của anh, trong một khắc cũng khiến trái tim anh mềm nhũn. Anh muốn tách cô ra để nhìn thấy khuôn mặt cô, lại bị cô tưởng rằng anh muốn rời đi lần nữa, dùng sức ôm chặt anh lại.

"Em không đi nữa, anh hai, đừng tức giận, anh không muốn em đi, em sẽ không đi nữa"

Cô khóc như trẻ nhỏ, dường như tất cả sự yếu đuối đều phô bày ra hết. Anh đau lòng vuốt ve mái tóc của cô, vẫn biết cô là kiểu người luôn giả bộ mạnh mẽ, lại lần này đến lần khác khiến cho cô rơi lệ. Cô ấy vốn là luôn như vậy, lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh nhạt xa cách, cho đến cuối cùng, không phải vẫn chỉ là đứa nhỏ nghịch ngợm lại nhạy cảm hay bám dính anh làm nũng hay sao?

"Anh không đi nữa"

Anh nói, bàn tay vẫn vuốt mái tóc mềm mượt của cô

"Thật không"

Câu hỏi đầy âm mũi không hiểu sao khiến anh thấy buồn cười

"Ừ, Anh nói dối em bao giờ chưa"

Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog